Lá thư số 21:
Đà Nẵng, ngày 10 tháng 10 năm 2023
Gửi mẹ của con!
Đà Nẵng nay mưa to quá, có lẽ mưa đã giăng mắc vào lòng con rồi, một nỗi nhớ rất đầy, đầy đến nỗi con sắp bồng bột mà muốn trốn học để về nhà bên mẹ. Rời xa vòng tay mẹ rồi con mới thấy những ngày được ở bên mẹ, nghe mẹ cằn nhằn, nghe mẹ la mắng, nghe mẹ thủ thỉ đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Rời xa vòng tay mẹ rồi con mới biết rưng rưng nước mắt. Khi thấy mẹ đứng từ xa nhìn con lên xe ra Đà Nẵng. Khoảnh khắc ấy đã làm cho đứa trẻ lớn xác khờ khạo là con mới nhận ra được tình cảm của mẹ nhiều đến mức nào, mới biết trân quý những giây phút hiếm hoi tranh thủ về nhà thăm mẹ. Đến những lúc vác hành lí lĩnh khĩnh trên xe, ngoái lại nhìn ngôi nhà của mình, nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên gò má.
Mẹ ơi… Con không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ. Chắc mẹ không biết đâu, hồi con còn nhỏ xíu, con đã từng thấy ánh mắt mẹ buồn trong những buổi chiều hiu hắt, nhìn những đám lửa bập bùng ánh lên trên những bức tường xi măng đã cũ, khói hun lên làm mắt mẹ đỏ hoe. Con của ngày ấy vẫn còn ngây thơ mà ghét bếp củi bởi nỡ lòng làm cay mắt mẹ. Hay đôi khi mẹ quá mệt mỏi với cuộc sống mẹ phớt lờ đi lời nói của mọi người xung quanh, tối về chỉ biết ôm mặt mà khóc, mẹ tỏ ra luôn mạnh mẽ nhưng mẹ quên rằng mẹ cũng là một người phụ nữ hay sao? Mẹ thật phi thường mẹ nhỉ? Mẹ luôn hy sinh cho gia đình, hy sinh cả tuổi thanh xuân và ước mơ của chính bản thân mình dành cho con mà mẹ đã quên đi cuộc sống của riêng mẹ. Có những lúc, con cảm thấy mình đã đòi hỏi mẹ quá nhiều mà quên đi rằng mẹ cũng chỉ là một người bình thường không phải là bà tiên ông bụt để mà cho con tất cả mọi thứ thì cớ gì con lại cho mình cái quyền đòi hỏi một sự hoàn mỹ tuyệt vời ở mẹ.
Mẹ biết không? Con luôn bực mình những lúc mẹ lo cho con, lúc đó con nghĩ rằng con đã lớn và không cần lời nhắc nhở của mẹ, con thấy buồn và có gì đó tức giận nghĩ mẹ không coi trọng sự trưởng thành của con. Con bối rối khi nghe mẹ khóc, con đã khiến trái tim mẹ có nhiều vét xước không thể phai ngay lúc này con thấy mình đã sai và chỉ muốn nói 1 câu “con xin lỗi mẹ nhiều” xin lỗi vì đã nhiều lần làm mẹ âu lo. Nhưng đến lúc ngày con bước vào ngưỡng cửa sinh viên… cũng là bước ra một mảng đường đời. Cảm giác xa nhà, xa những thứ mình gắn bó suốt 18 năm thật không dễ dàng. Con mới nhận ra việc quan tâm con cái là quyền, là nhu cầu, là ước mơ của mẹ. Mẹ nào cũng muốn con trưởng thành, nhưng mẹ nào cũng sợ bị tuột mất con trong vòng tay.
Con cũng cảm ơn mẹ dành trọn cuộc đời để cưu mang, dạy dỗ và nuôi nấng con nên người. Cảm ơn mẹ đã đồng hành suốt chặng đường con đi, là mái nhà ấm ôm áp con mỗi khi đông về, là điểm tựa tinh thần không thể thiếu đối với con. Và có lẽ đây là năm đầu tiên vào dịp 20.10 con xa nhà, cũng là lá thư đầu tay mà con viết gửi mẹ và cũng thật lòng cảm ơn ngôi trường con đang theo học – Cao Đẳng Công Nghệ Y Dược Việt Nam đã tạo cơ hội với cuộc thi “Lá thư gửi mẹ” để con gửi đến mẹ những dòng thư này. Bởi từ trước đến giờ con không tự tin nói ra lời “yêu mẹ” như các chị, cũng không giỏi hành động yêu thương đối với mẹ như đứa em út, con là đứa nóng tính, trong bốn chị em con là người làm mẹ buồn nhiều nhất, con muốn nói rằng: “con xin lỗi mẹ rất nhiều”.
Và ngày 20.10 đã đến con mong mẹ luôn là chính mình, mong mẹ có một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc. Hãy mãi bên con và đồng hành cùng con nha mẹ!
Con gái – Nguyễn Thị Bích Ngọc!
- Trường Cao đẳng Công nghệ Y Dược Việt Nam gặp mặt nhân kỷ niệm 63 năm ngày Thầy thuốc Việt Nam
- Học phí Cao đẳng Dược chính quy tại hà Nội
- Văn bằng 2 Cao đẳng Dược là gì? Những đổi mới trong tuyển sinh 2022
- SINH VIÊN NGÀNH PHỤC HỒI CHỨC NĂNG LÀM GÌ SAU SAU KHI RA TRƯỜNG?
- Dịch COVID-19 ngày 17-2: 100 ca tử vong mới ở Hồ Bắc, giảm nhiều so với hôm trước